Phó thủ tướng Trần Hồng Hà vừa ký quyết định phê duyệt đồ án điều chỉnh quy hoạch chung TP HCM đến năm 2040, tầm nhìn đến năm 2060.

Đồ án phê duyệt xác định tầm nhìn đến năm 2060, TP HCM sẽ trở thành thành phố toàn cầu , văn minh, hiện đại, nghĩa tình, có trình độ phát triển ngang tầm các đô thị lớn trên thế giới.

Theo đó, đến năm 2060, TP HCM là thành phố có trình độ phát triển ngang tầm các đô thị lớn trên thế giới; là trung tâm kinh tế, tài chính, dịch vụ của châu Á, có vai trò là cực tăng trưởng, động lực thúc đẩy phát triển vùng phía nam và cả nước; có mức sống và chất lượng cuộc sống cao, thu hút các định chế tài chính và tập đoàn kinh tế quốc tế.

Về định hướng phát triển nhà ở, dự kiến đến năm 2030, chỉ tiêu diện tích sàn nhà ở bình quân toàn thành phố đạt khoảng 27 - 30 m2/người. Đến năm 2040 đạt khoảng 30 - 32 m2/người. Phát triển nhà ở gắn với quá trình phát triển mở rộng đô thị.

Đặc biệt, quy hoạch nhằm hạn chế, kiểm soát chặt chẽ việc chia tách thửa, chức năng sử dụng đất đối với các khu vực nhà ở trong các khu vực trung tâm hiện hữu, các khu dân cư có mật độ cư trú cao.

Tập trung di dời và tái phát triển các khu vực ven và trên kênh rạch kết hợp tái định cư tại chỗ; cải tạo, tái thiết các khu chung cư cũ, xây dựng giải pháp phân bố dân cư hợp lý tại các khu vực quy hoạch...

Thành phố toàn cầu là gì?

Thành phố toàn cầu là những đô thị có khả năng tạo ra ảnh hưởng hữu hình và trực tiếp đến nền kinh tế toàn cầu thông qua các phương tiện kinh tế – xã hội, văn hóa và chính trị, điều mà các thành phố bình thường khác không thể làm được.

Chúng là những trung tâm tài chính, thương mại, chính trị và văn hóa quốc tế, nơi hội tụ các dòng vốn, nhân lực chất lượng cao và công nghệ toàn cầu.

Một thành phố toàn cầu không chỉ là một trung tâm kinh tế – tài chính mà còn là điểm kết nối chiến lược giữa các quốc gia và khu vực, đóng vai trò là động lực phát triển kinh tế – xã hội không chỉ cho quốc gia sở tại mà còn cho khu vực và thế giới.

Một TP Việt Nam muốn là "thành phố toàn cầu": Có thể chung nhóm với New York, Thượng Hải?- Ảnh 1.

TP HCM được quy hoạch trở thành thành phố toàn cầu.

Việc xác định và phân loại các thành phố toàn cầu được thực hiện bởi nhiều tổ chức và nhà nghiên cứu khác nhau, mỗi bên có phương pháp luận riêng. Hai trong số các tổ chức nổi bật nhất là Mạng lưới Nghiên cứu Toàn cầu hóa và Thành phố Thế giới (GaWC) và công ty tư vấn quản lý Kearney (trước đây là A.T. Kearney).

GaWC phân loại các thành phố thành các cấp độ và phân nhóm phụ, phản ánh mức độ hội nhập vào mạng lưới thành phố toàn cầu. Đứng đầu là Alpha++, đây là các thành phố có mức độ hội nhập cao nhất, rõ ràng nổi bật hơn tất cả các thành phố khác; ví dụ: New York, London.

Alpha+ là các thành phố hội nhập cao khác, bổ sung cho các thành phố Alpha++ và đáp ứng nhu cầu dịch vụ tiên tiến cho các khu vực lớn, như Paris, Tokyo, Singapore, Thượng Hải. Alpha & Alpha- được xem là các thành phố thế giới rất quan trọng, liên kết các khu vực kinh tế và quốc gia lớn vào nền kinh tế thế giới. Beta gồm các thành phố liên kết các khu vực kinh tế trung bình với nền kinh tế thế giới, được chia thành Beta+, Beta và Beta-.

Gamma là các thành phố liên kết các khu vực kinh tế nhỏ hơn vào nền kinh tế thế giới, hoặc các thành phố thế giới quan trọng có năng lực toàn cầu chính không nằm trong các dịch vụ sản xuất tiên tiến, được chia thành Gamma+, Gamma và Gamma-. Cuối cùng là sufficiency (Đủ khả năng), các thành phố có đủ dịch vụ để không quá phụ thuộc vào các thành phố toàn cầu, bao gồm các thủ đô nhỏ hơn hoặc trung tâm sản xuất truyền thống.

Còn Kearney đánh giá các thành phố toàn cầu dựa trên một chỉ số toàn diện, xem xét hiệu suất của các trung tâm đô thị lớn theo nhiều tiêu chí kinh tế, văn hóa, chính trị và công nghệ. Chỉ số này được thiết kế để theo dõi cách các thành phố vận hành khi dân số tăng và thế giới tiếp tục thu hẹp lại.

Các tiêu chí chính của GCI bao gồm 5 khía cạnh: Hoạt động kinh doanh (Business Activity - 30%): Dòng vốn, động lực thị trường và sự hiện diện của các công ty lớn. Nguồn nhân lực (Human Capital - 30%): Trình độ giáo dục, chất lượng nguồn nhân lực.

Trao đổi thông tin (Information Exchange - 15%): Khả năng tiếp cận thông tin qua internet và các phương tiện truyền thông khác. Trải nghiệm văn hóa (Cultural Experience - 15%): Khả năng tiếp cận các sự kiện thể thao lớn, bảo tàng và các triển lãm khác. Tham gia chính trị (Political Engagement - 10%): Các sự kiện chính trị, viện nghiên cứu và đại sứ quán.